Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Quân Hôn Tỏa Sáng


Phan_25

Chương 49


 Hai người ăn tối tại một nhà hàng lẩu nổi tiếng, chọn một cái lẩu uyên ương và một cái lẩu thập cẩm cho Mục Lương Hòa. Anh không kén ăn mà cô thì cũng không kiêng kị gì, lúc chọn đồ ăn đa phần đều kêu thịt, Mục Lương Hòa liếc nhìn trên thực đơn cô vợ nhỏ chọn toàn là thịt thì mới kêu thêm vài món rau.

"Anh muốn uống gì?"

"Giống em đi."

Lại gọi thêm hai lon nước ngọt.

"Ôi nhiều quá, thủ trưởng anh phải ăn cho hết nha." Lúc kêu chưa thấy gì, đợi người ta mang đồ ra mới biết là kêu quá nhiều, những hơn hai mươi đĩa. Mục Lương Hòa nhìn cái khay, chân mày nhảy lên một cái, đây là muốn biến anh thành heo mà!

Từ quán lẩu đi ra đã gần 10 giờ, mới vừa lên xe thì điện thoại Mục Lương Hòa vang lên, Thanh Ninh vừa thắt dây an toàn, anh nhìn thấy tên trên màn hình liền mở cửa xe bước xuống.

Là điện thoại của Diêm Nhuận Hoa gọi tới, Thanh Ninh ngắm nhìn dáng nghe điện thoại của anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là chuyện trong bộ đội thôi.

Mục Lương Hòa nghe điện thoại xong cũng không nói gì mà chuyên tâm lái xe về đại viện.

Sau khi trở về, Thanh Ninh đi tắm, Mục Lương Hòa vào thư phòng. Thư phòng đã được Thanh Ninh trang trí lại, hết sức ấm áp, trên ghế để một chiếc gối ôm in hình hoạt hình rất đáng yêu, dựa vào vô cùng thoải mái. Nhưng tối nay Mục Lương Hòa không có tâm tình này, bởi vì một cuộc điện thoại đã khiến cho người luôn luôn bình tĩnh như anh cũng bắt đầu dễ nổi nóng, nếu không cũng sẽ không đứng ở chỗ này như một đứa trẻ bơ vơ không biết làm thế nào, vô cùng hoảng sợ.

Trước khi ngủ Thanh Ninh xem đồng hồ trên di động, đã gần 12 giờ mà anh vẫn còn ở trong thư phòng, cô tắt điện thoại, đắp kín chăn rồi ngủ.

Sáng hôm sau Diêm Nhuận Hoa đến, hầu như lần nào anh ta đến sớm đều có chuyện, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên Thanh Ninh sáng sớm xuống lầu nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, trực giác cho biết sắp có chuyện gì xảy ra.

Mạnh Kiết Nhiên đã lâu không gặp được Thanh Ninh, cộng thêm gần đây có vài việc xảy ra khiến hắn không thể không hoài nghi đã bị theo dõi, đúng là vấn đề đau đầu.

"Tin tức truyền đến mấy ngày trước có chính xác không?"

"Đáng tin."

"Nhưng tại sao chuyện lần này lại bị lộ, Vệ Đông, cậu làm việc từ trước đến giờ tôi đều yên tâm." Lúc Mạnh Kiết Nhiên biết Vệ Đông, mọi người đều rất nghèo túng, giúp đỡ hỗ trợ nhau cho đến tận hôm nay hắn không có lý do hoài nghi Vệ Đông.

"Lần sau tôi sẽ chú ý."

"Ừ, cậu ra ngoài đi."

Vệ Đông đóng cửa lại đi sang phòng thư kí, Mạnh Kiết Nhiên mở máy, đây là di động dùng riêng vì người kia, trong đó một cuộc điện thoại cũng không có, cũng không có tin nhắn, hắn tự cười trào phúng, chẳng lẽ còn trông cậy nha đầu kia chủ động gọi cho hắn ư?

"Đừng vội, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi. . . . . . Cũng không nhớ anh sao? . . . . . . Ha ha, em càng như vậy, càng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông. . . . . . Chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm. . . . . ."

Tạ Thanh Ninh hung tợn cúp điện thoại, bữa ăn tối nay cô không thể không đi, không những phải đi mà còn phải chuẩn bị nguy cơ bất ngờ có thể xảy ra.

Còn chưa hết giờ làm xe của Mạnh Kiết Nhiên đã chờ dưới lầu. Thanh Ninh bỗng cực kỳ mong đợi thời gian ngừng lại vào giờ khắc này, đừng tiếp tục trôi đi, chỉ tiếc là không thể. Rất nhanh đã hết giờ làm, Thanh Ninh cố ý lề mề thu dọn, lúc đi ngang qua phòng quản lý Từ Tông cũng đang mở cửa đi ra, cô gật đầu một cái, bước đi nhanh hơn.

Xe của Mạnh Kiết Nhiên đã đỗ ở cửa tòa nhà công ty, người đến người đi, không ít người quay lại nhìn chiếc xe sang trọng, Thanh Ninh ra đến nhìn xung quanh thấy không có đồng nghiệp nhanh chóng mở cửa chui vào trong xe.

"Lái xe đi."

Mạnh Kiết Nhiên phân phó tài xế xong đưa tay muốn cầm tay cô, bị cô né tránh, mang theo vài phần phòng bị dựa vào cửa xe. Thấy cô như vậy, hắn có chút không thoải mái nới lỏng cà vạt, lại nghĩ đến những lời Mục Lương Hòa nói lần trước thì càng không thoải mái.

Cửa xe hạ xuống, gió đêm thổi vào đã làm đầu óc dịu xuống.

Thanh Ninh dựa vào cửa xe bên cạnh, cùng hắn giữ một khoảng cách, trong xe có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, cô ngửi cảm thấy khó chịu, cũng hạ kính xe xuống.

"Tắt radio đi."

Tài xế nghe vậy liền tắt radio, trong xe đột nhiên an tĩnh, cửa kính cũng đã kéo cả lên ngăn hết mọi âm thanh ồn ào của thành phố. Mạnh Kiết Nhiên thu hết biểu tình khó chịu của Thanh Ninh trong đáy mắt, nhỏ giọng cười lên: "Thanh Ninh, chớ khẩn trương, anh làm sao có thể làm gì em đây, ngay cả một cọng tóc của em anh cũng không nỡ đụng, chỉ là muốn trò chuyện vài câu thôi."

Cô gật đầu: "Muốn nói gì cứ nói đi, tôi nghe ."

"Buổi tối muốn ăn gì, anh xuống bếp làm cho em." Không phải chỉ có phụ nữ là hay thay đổi, đàn ông cũng vậy, Mạnh Kiết Nhiên nhắc tới bữa tối tâm tình lại tốt lên, bị cô vội vàng cắt đứt.

"Bây giờ đến nhà anh?"

Hắn giống như buông lỏng cười cười: "Ừm, không cần kinh ngạc như vậy, em đã về lâu như vậy rồi mà cũng chưa tới nhà anh, hôm nay đúng dịp đến chơi một chút."

" Mạnh Kiết Nhiên, chúng ta có thể đi ăn cái khác." Cô cố gắng thuyết phục hắn đi chỗ khác.

Giọng hắn chợt trầm xuống: "Thanh Ninh, đừng phá hư không khí bữa tối."

Chuyện Mạnh Kiết Nhiên đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, hắn cũng không cho phép thay đổi, xe dừng ở dưới lầu chung cư, hắn kéo cô xuống xe.

Căn hộ của Mạnh Kiết Nhiên nằm trong chung cư hạng sang trung tâm thành phố, hoàn cảnh chung quanh rất tiện nghi, vệ sĩ của hắn cũng không cần theo lên lầu, hắn mở cửa lôi kéo cô vào nhà.

Cửa trước hắn đổi giầy rồi lại lấy từ trên kệ một đôi dép nữ đưa cho cô, Thanh Ninh ngẩn ra mấy giây mới nhận lấy.

"Thích không, mua theo ý thích của em đấy." Mạnh Kiết Nhiên nói câu này thân thể đồng thời cúi xuống ép cô giữa cửa và lồng ngực hắn. Chuyện cô dự đoán đã xảy ra nhưng may là hắn chỉ sờ tóc cô rồi cười đi vào trong. Trong nháy mắt Thanh Ninh có loại ý muốn mãnh liệt muốn né tránh ra nhưng cuối cùng vẫn theo chân hắn vào bên trong.

Vào phòng khách sau mới phát hiện này nhà trọ cũng không nhỏ, đoán chừng 200 bình chừng, toàn thân phong cách là chếch nam tính hóa hắc bạch kinh điển sắc, Mạnh Kiết Nhiên đứng ở trước sô pha cởi xuống áo khoác cuộn lên tay áo vào phòng bếp, một hồi cầm thức uống ra ngoài.

"Thanh Ninh, đừng khách sáo, anh đi nấu cơm, rất nhanh sẽ xong, em tùy ý xem đi."

Một Mạnh Kiết Nhiên Như mang tạp dề hết sức ôn hòa, nét mặt sắc bén cũng bị ánh sáng ngọn đèn vàng làm dịu đi khá nhiều, không có chút cảm giác nguy hiểm nào, thế mà lại là cùng một người, một tội phạm không chịu sự câu thúc của pháp luật.

"Ừ, anh đi đi."

Mạnh Kiết Nhiên vào phòng bếp trước tiên lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo tủ bếp đem ra bàn trà, Thanh Ninh xem nhãn hiệu đa số đều là thứ cô thích, còn cả đôi dép dưới chân nữa.

Nhìn quanh thiết kế căn bếp, Thanh Ninh lờ mờ hiểu được mục đích Mạnh Kiết Nhiên đưa cô về nhà. Ngày còn bên nhau họ đã từng bàn chuyện tương lai, phòng không nên quá lớn, đủ ở là tốt rồi, lắp đặt thiết bị không nên quá tốt, đủ ấm áp thoải mái là được rồi, tiền cũng không cần quá nhiều, đủ là tốt rồi.

Hiện tại hắn đã đạt được những thứ này, chỉ là bọn họ đã không thể quay lại quá khứ, có một số việc đã qua chính là đã qua. Thanh Ninh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt vào quang cảnh ban đêm của thành phố C, ánh đèn sáng chói, vô cùng xinh đẹp.

Sau khi vào toilet trở ra vừa hay nhìn thấy phòng đối diện mở cửa, đi vào mới phát hiện là thư phòng của hắn, liếc nhìn lại phòng bếp.

Trở ra lại bên ngoài rồi mà tay Tạ Thanh Ninh vẫn còn run, chân như vô lực, lại đi vào toilet, khoát nước lên rửa mặt. Xem ra cô đúng là không thích hợp làm những việc này, nắm thật chặt túi, vừa đúng gặp phải Mạnh Kiết Nhiên.

"Em xem tivi một lát đi, cơm sắp xong rồi."

"Ừ, cần giúp một tay không?"

"Không cần, anh làm được."

Tivi mở lên, Thanh Ninh nhấp nhổn nhìn hình ảnh, là một bộ phim kịch tính cẩu huyết, đoạn quảng cáo nhàm chán, cô cầm lấy điều khiển nâng cao âm lượng, chỉ có như vậy mới có thể che giấu tâm tình khẩn trương của cô.

Mạnh Kiết Nhiên làm bữa ăn kiểu tây, nói là bữa tối dưới nến tuyệt không quá, trong phòng ánh đèn bị tắt hết, trên bàn châm mấy cây nến, căn phòng từ từ sáng lên, ánh sáng mờ mờ kéo dài bóng hai người hắt lên tường.

"Cạn chén!"

Hai cái ly dài chạm nhau trên không trung, thủy tinh phát ra âm thanh trong trẻo, kéo về lý trí của cô. Tối nay Mạnh Kiết Nhiên rất vui, chuyện hắn mong đợi thật lâu đã hoàn thành, căn phòng này là hắn đặc biệt thiết kế vì cô, đây là hứa hẹn cũng là chấp niệm của mình, khi đã ngấm càng sâu thì giống như thuốc phiện vậy, cai không được.

"Thanh Ninh, cám ơn em."

"Cám ơn cái gì, chúng ta cũng không ai nợ ai, à thịt bò bít tết ăn thật ngon."

Mạnh Kiết Nhiên vừa ăn bít tết, nhâp chút rượu đỏ, vừa nhìn ngắm người con gái trong lòng. Để tạo không khí, hắn đã bật nhạc, khúc dương cầm chậm rãi du dương tan hòa trong không gian, hắn hắng giọng nói: "Anh ta tốt như vậy ư?"

"Ừ, tối thiểu đối với tôi rất tốt, là một quân nhân chuyên nghiệp thời gian không nhiều lắm, nhưng chỉ cần có thời gian thì anh ấy đều dành cho tôi. Cái này cũng không là gì cả, anh ấy sẽ tự mình ăn bánh bao nguội ngắt mà để lại cơm nóng cho tôi, sẽ quát ầm lên bảo rằng nơi này nguy hiểm. Mạnh Kiết Nhiên, có thể anh cảm thấy những thứ này chẳng là gì cả, nhưng anh nên biết phụ nữ rất cảm tính, tôi cũng không ngoại lệ."

"Đừng nói ahhh... Đừng nói nữa." Mạnh Kiết Nhiên đầu đau muốn nứt ra, không nhẹ không nặng thả cái ly đang cầm xuống.

"Không, anh không biết anh ấy đối với tôi tốt bao nhiêu, tốt đến mức tôi cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà sinh con, Mạnh Kiết Nhiên, xin hãy buông tay đi."

Cái ly ta nát dưới đất, Mạnh Kiết Nhiên bỗng đứng dậy, cũng làm đổ chai rượu "Thanh Ninh, anh đưa em về."

Chương 50


 Mục Lương Hòa đứng bên cửa sổ thư phòng, mà cái cửa sổ này không nằm hướng cửa nên anh không biết Thanh Ninh đã về. Tạ Thanh Ninh rón rén lên lầu, khe khẽ đẩy cửa, từ phía sau khom lưng đi qua bất thình lình ôm chầm lấy anh làm Mục Lương Hòa giật mình.

"Nói, anh đang nghĩ gì, bị em bắt gặp rồi, kinh ngạc như vậy sao?"

Nàng có lúc cố tình gây sự, biện pháp Mục Lương Hòa trị cô còn ác hơn, nhưng hôm nay anh cũng không muốn dùng cách này, đưa tay ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực, cằm gác lên đỉnh đầu cô, không tính là nghiêm túc hỏi: "Hôm nay hai người làm gì?"

Nàng làm bộ thoải mái cười cười: "A, cùng nhau ăn cơm."

" Ở đâu?"

Thanh Ninh suy nghĩ một chút, đoán chừng Diêm Nhuận Hoa bên kia cũng đã biết, cũng không cần thiết giấu giếm: "Nhà hắn."

Không ghen tỵ là giả, người con gái trước mặt rõ ràng là vợ mình, không ăn cơm với mình mà lại phải cùng ăn cơm với kẻ có tâm địa đen tối với cô, không thể phủ nhận, anh càng ngày càng hối hận với quyết định ban đầu. Có lẽ lúc đầu nên ngăn cô, phá án là chuyện của cảnh sát, không nên kéo cô vào cuộc, sợ cuối cùng khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện mà anh không chịu nổi.

Nhận thấy được người trước mặt phát ra hơi thở lạnh lẽo, Thanh Ninh vùi đầu trong cổ anh cọ xát, lấy lòng hôn một cái vào cổ anh, lại cắn một cái vào hầu kết đang nhô ra: "Chuyện gì cũng không xảy ra, chính là ăn một bữa cơm mà thôi, thủ trưởng, anh bây giờ là đang ghen phải không?"

Anh mỉm cười: "Nếu anh nói đúng thì sao?"

"Thế thì em phải ăn mừng rồi."

"Muốn phạt." Mục Lương Hòa ngoài miệng nói vậy, không đợi Thanh Ninh tránh được đã bế bổng cô lên đi về phòng ngủ, trên hành lang không có ai, cô to gan kéo áo anh, có chút vội vã không thể chờ đợi.

Chờ vào đến phòng ngủ thì áo của Mục Lương Hòa toàn bộ đã bị cô vợ nhỏ cởi ra hết, anh cởi trần ép xuống để cô nằm trong khuỷu tay mình.

"Thủ trưởng, hôm nay không rèn luyện sao?"

"Đây không phải sẽ bắt đầu ngay sao." Mục Lương Hòa từng cái một từ từ cởi ra, động tác chậm rãi, tuyệt không gấp gáp.

"Không phải chỉ cái này."

"Cái này tốt hơn."

Giữa vợ chồng lạc thú chính là tình thú, cùng một chuyện nhưng cách làm khác nhau sẽ cho xúc cảm không hề nhỏ. Thanh Ninh rất thích khúc dạo đầu của Mục Lương Hòa, đem cô chơi đùa cả người xụi lơ, sau đó mới từ từ ăn, tiết tấu càng lúc càng nhanh, cuối cùng bay lên, sung sướng mê ly, đối với chuyện này hai người luôn rất ăn ý.

Một cuộc hoan ái đi qua, cô mệt không muốn nói chuyện, cả người cuộn trong ngực anh, Mục Lương Hòa đưa tay vuốt ve tóc dài tán loạn sau lưng cô, kéo chăn qua đắp kín cho cô, chuẩn bị hôn lên trán cô thì điện thoại trên mặt đất đổ chuông.

Mục Lương Hòa cả người tinh tráng trần như nhộng nhảy xuống giường, nhìn màn hình rồi hết sức không có lý trí ngắt cuộc gọi, sau đó tắt máy, Thanh Ninh trông thấy vẻ mặt anh cũng đại khái đoán được là ai rồi.

"Mau lên đây đi, phía dưới lạnh muốn chết rồi kìa."

Giữa bọn họ Mạnh Kiết Nhiên chính là quả bom không hẹn giờ, không đảm bảo được nó sẽ nổ khi nào cho nên trước khi nó nổ phải bắt trói bằng được hắn lại, trước mắt đây là nguyện vọng lớn nhất của Mục Lương Hòa, chỉ là có một số việc cần phải có quá trình.

Một tuần sau cổ phiếu công ty Mạnh Kiết Nhiên bắt đầu hạ xuống, buổi sáng hôm đó nhiệt độ giảm xuống, đặc biệt lạnh, nhưng đến trưa lại có ánh mặt trời. Thanh Ninh cùng đồng nghiệp đi ăn trưa trở về vừa đúng gặp Từ Tông trước cửa thang máy, cô gật đầu chào hỏi một rồi đi vào, bị hắn gọi lại.

Ở công ty bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, Tạ Thanh Ninh không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn vào phòng làm việc.

"Ngồi đi."

"Từ tổng, có chuyện gì."

"Không có gì, chính là muốn nói với cô chuyện Mạnh Kiết Nhiên, tôi biết hai người quen nhau, có tò mò vì sao tôi lại biết hay không." Ấn tượng của Từ Tông đối với cô vẫn luôn không tệ, là tuýp người thuộc kiểu tao nhã lịch sự, hiện tại người đàn ông này lại thể hiện vẻ sắc bén, tay cầm điếu thuốc, có vài phần mang cảm giác giống Mạnh Kiết Nhiên.

"Tôi nói là có lẽ cô còn tò mò hơn quan hệ giữa tôi và anh ta, không giấu gì cô, tôi còn phải gọi anh ta một tiếng đại ca, là anh em cùng mẹ khác cha, có phải rất ngạc nhiên hay không." Từ Tông hít hai hơi khói lại dập tắt, ném vào thùng rác, xoay người đối mặt với Tạ Thanh Ninh.

Hắn vẫn luôn không làm rõ Mạnh Kiết Nhiên rốt cuộc thích cô gái này ở chỗ nào, thời gian chung đụng đã lâu, hắn đã biết thêm một chút. Cô gái này, đẹp là một chuyện, tư tưởng cùng tính tình lại là một chuyện khác, mà Tạ Thanh Ninh thuộc loại con gái có tư tưởng có tính cách, kiểu người như vậy không cần đàn ông cẩn thận che chở quá nhiều mà vẫn có thể sống tốt.

"Anh không cần thiết nói với tôi những thứ này, xin lỗi, tôi ra ngoài trước." Đáp án này đối với cô mà nói không quan trọng, mặc kệ là Mạnh Kiết Nhiên hay là Từ Tông, cô một chút cũng không muốn trêu chọc, có một thủ trưởng cũng đủ rồi.

"Chờ một chút, có lẽ cô đối với cái này sẽ cảm thấy hứng thú."

Từ Tông đem tờ báo ném tới trên bàn, Thanh Ninh quét qua tựa đề lớn phía trên. Nói thật, trong lòng cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, công ty Mạnh Kiết Nhiên bây giờ về cơ bản là đoạt lấy từ Uất gia, cộng thêm sự phát triển về sau. Ông chủ Uất gia bây giờ còn nằm ở bệnh viện, hắn đã làm chuyện xấu quá nhiều, hiện tại cũng chỉ là quả báo mà thôi, người trong giang hồ hỗn tạp, dù sao cũng có ngày phải trả lại .

"Cám ơn, tôi đi ra ngoài trước." Thanh Ninh cầm tờ báo trên bàn đi ra ngoài, mở ra tùy tiện nhìn một chút, là cổ phiếu rớt điểm cùng các loại nghị luận, những thứ này chẳng có gì lạ, xem xong trực tiếp ném vào thùng rác, mở máy vi tính ra, bắt đầu viết thư từ chức, lần này, cô thật muốn ra đi.

Tan tầm lập tức nộp đơn thôi việc cho cấp trên, cấp trên còn thành khẩn hỏi cô tại sao từ chức, Thanh Ninh viện lý do lung tung, cũng không thể nói ra nguyên nhân thật sự được.

Sau khi từ chức, cô gửi tin nhắn cho Mục Lương Hòa, rất nhanh đầu kia gọi điện lại, cô đứng ở cửa chờ một lúc thì xe Trần Minh đến.

"Chị dâu, thủ trưởng bảo tôi chở chị đi."

"Ừm, được, đã lâu tôi không được ăn cơm canteen của doanh trại rồi."

"Có đầu bếp mới tới, tay nghề không tồi, nhất là món cá nấu cải chua, thật là tuyệt." Trên đường đi Trần Minh kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong bộ đội, nào là đồng chí chính ủy buổi tối bị chị dâu đuổi khỏi nhà không có chỗ đi đành đến ngủ ở phòng làm việc; nào là một tiểu đội trưởng đi xem mắt giẫm phải gấu váy con người ta bị mắng lưu manh ..., từ chuyện lớn đến chuyện bé bằng hạt vừng cũng được Trần Minh miêu tả rất sinh động. Có lẽ đời sống trong quân đội quá đơn điệu, cho nên mọi chuyện mới bát quái thành ra như thế, chứng tỏ một cách rất hợp tình hợp lý là không chỉ có mỗi phụ nữ mới nhiều chuyện.

Đến doanh trại thì trời cũng vừa tối, Trần Minh dẫn cô đến phòng làm việc. Phòng làm việc của Mục Lương Hòa ở lầu bốn, vì nhà thấp tầng nên không có thang máy, Thanh Ninh lê giầy cao gót bò được đến lầu 4 đã thở không ra hơi, còn bị Trần Minh chê cười một phen, nói thủ trưởng không huấn luyện cô cho tốt.

"Vào đi."

Trần Minh gõ cửa xong chạy không còn hình bóng, Thanh Ninh sửa sang quần áo rồi mới đẩy cửa đi vào. Mục Lương Hòa ngồi ở sau bàn làm việc, không mặc áo khoác quân phục mà chỉ một áo sơ mi xanh, cúi đầu cầm bút không biết đang viết cái gì, vẻ mặt hết sức chuyên chú, đầu cũng không ngẩng lên.

Hồi lâu không nghe thấy người nói chuyện, Mục Lương Hòa dừng bút ngẩng đầu, đột nhiên mắt sáng lên: "Đến rồi à, tốc độ cũng nhanh đấy."

"Trên đường không bị kẹt xe." Thanh Ninh thả túi xách lên bàn làm việc của anh rồi nhìn quanh quất trong phòng. Phòng làm việc của Mục Lương Hòa không tính là lớn, ngoài một bộ sofa màu đen và một máy đun nước màu trắng, bàn làm việc của anh đặt đối diện ghế sa lon, bên cạnh là cái cột mắc áo, phía trên treo áo khoác quân trang của anh.

"Thủ trưởng, em đói rồi, Trần Minh nói chỗ các anh có một đầu bếp mới tới, món cá nấu cải chua rất tuyệt."

"Ừ, quả thật không tệ, muốn ăn hả?"

"Hắc hắc, không thể được sao?"

Mục Lương Hòa bẹo mặt cô một cái: "Về nhà có thể."

Thanh Ninh cũng biết Mục Lương Hòa sẽ không thiên vị, nhưng mà anh nói trở về có thể, ý là anh sẽ đích thân xuống bếp, cũng rất không tồi, có mấy phần mong đợi.

Mục Lương Hòa mặc áo khoác, cô bước tới sửa lại cổ áo cho anh, hai người sóng vai xuống lầu, bên ngoài đèn đường đã sáng lên, ký túc xá bên này so với phía đông có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, từ bên trong đi ra không gặp bao nhiêu người, chắc là tan tầm mọi người đã tập trung ở nhà ăn cả rồi. .

"Thủ trưởng, anh nói ở bộ đội phải giữ vững cự ly, anh bảo khoảng cách này đủ chưa?" Thanh Ninh đi sau anh tầm một mét, dùng cánh tay đo đạc cự ly.

Mục Lương Hòa xoay người, làm cái bóng càng dài ra dưới ánh đèn, đôi tay xuôi ở bên người, nhỏ giọng: "Em còn có thể cách xa hơn, như vậy sẽ không có ai biết chúng ta quen biết."

Cô không vui, dẩu miệng lên: "Không phải anh nói phải giữ vững cự ly, hiện tại lại không hài lòng."

"Không cho phép chu mỏ, đi về phía trước đi, ở trong phạm vi lãnh thổ của anh." Mục Lương Hòa mỗi lần làm bộ hung hăng với cô, chân mày cũng sẽ nhướng lên hạ xuống, thần sắc cũng xuống theo, mặt cũng nghiêm chỉnh, cô lẩm bẩm đi tới trước mặt anh, đánh một quyền vào ngực anh: "Lãnh thổ của anh sớm đã bị quân em chiếm lĩnh, cũng cắm cờ xí của em rồi."

Mục Lương Hòa nghiêng người cùng cô vai kề vai: "Vậy sao, vậy anh hiện tại coi như là tù binh của em?"

"Xem như thế đi, cho nên anh phải biểu hiện tốt một chút nha…" Những lời này nói ra không rõ ý vị, Mục Lương Hòa híp mắt cười cười, có chút xấu xa, mang cô đi ra khỏi đường nhỏ.

"Chị dâu, ngồi đây." Mới tập tễnh bước vào đã có người gọi theo, cô nhớ lần đầu tiên tới đây, Cố Thành Dĩ cũng là như vậy, hô hoán bọn họ đi qua còn Mục Lương Hòa lại dẫn cô đi chỗ khác, lần này họ cũng đến đây nhưng người kia đã không về được.

"Chúng ta qua bên kia chào hỏi thôi."

"Đám tiểu tử kia xem chừng ngứa da, không cần để ý bọn họ."

"Nhưng em muốn qua đó."

"Vậy thì qua."

Mục Lương Hòa còn không thiên vị cô nhưng chính ủy lại vì cô mở tiệc nhỏ, một cái nồi lớn cá nấu cải chua được dọn lên, chỉ nhìn liền muốn ăn chứ đừng nói mùi thơm lan tỏa kia nữa.

"Chị dâu, ngồi ở đây."

Vương Dịch Bằng để gọn đồ chừa ra hai chỗ trước mặt, Mục Lương Hòa bưng hai cái khay, Thanh Ninh xách túi đứng phía sau trông giống y nàng dâu nhỏ.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .